MINH TUYỀN THÂN ÁI CỦA TÔI

Jul 9, 2019

Minh Tuyền và tôi biết nhau từ lớp sáu. Đến bây giờ, sau gần 16 năm, nhỏ và tôi trở thành những người bạn thân thiết với nhau. Lúc bắt đầu viết những dòng này, thú thật tôi cũng không còn nhớ nhiều về thời học trò. Kí ức được tôi lập trình tự đóng lại mỗi 10 năm rồi xếp vô một xó xỉnh nào đó. Chỉ còn lại những gì rực rỡ nhất mới được tôi giữ lại. Và Minh Tuyền thân ái của tôi là một trong những điều rực rỡ nhất đó!

Không đánh không quen biết

Trường cấp hai của tôi có mở hình thức lớp chọn. Nghĩa là trường chọn những bạn học giỏi nhất khối tập hợp lại thành một lớp, để tham gia cuộc thi học sinh giỏi các cấp. Do vậy, Minh Tuyền và tôi được xếp chung lớp từ năm lớp sáu, lớp bảy. Rồi đến lớp chín cũng vì cùng được học lớp chọn rồi ngồi cùng bàn.

Minh Tuyền thân ái của tôi - Hồ bơi

Nghe có vẻ êm đềm vậy chứ thuở ban đầu, hai chúng tôi nhìn nhau đều không thuận mắt. Tôi là một người hào sảng, ưa ăn to nói lớn, tính cách có đôi phần khác người. Còn nhỏ lại cẩn thận chín chắn, nhỏ đẹp và dịu dàng. Trong mắt tôi hồi đó, nhỏ đích thị là một con bánh bèo hung dữ. Bởi cả hai đều hung dữ nên mỗi lần chúng tôi đấu khẩu là long trời lở đất.

Năm lớp chín ngồi cùng bàn cũng là chuyện không ai ngờ tới. Ngày đầu tiên đi học, nhỏ đã giành chỗ kế bên cho nhỏ lớp trưởng. Mà mắt chọn chỗ của nhỏ Minh Tuyền thực sự rất tốt. Chỗ chúng tôi ngồi đủ gần bảng để dễ theo dõi bài, đủ xa giáo viên để tránh bị dòm ngó. Mùa nắng thì tránh được nóng, mùa mưa thì tránh được mưa tạt. Tôi cũng chấm đúng chỗ tốt này. Mặc nhỏ xua đuổi, tôi mặt dày không đi, thành ra ngồi chung với nhau suốt một năm trời.

Giờ Văn lớp chín, chúng tôi được chăm sóc dưới bàn tay vàng trong làng văn học của cô Hoa. Không khí giờ Văn khi đó im lặng đáng sợ đến mức có thể nghe được tiếng đập cánh của con muỗi bay ngang qua. Và cô Hoa đặc biệt “chiếu cố” hai chúng tôi. Mỗi khi nhỏ Tuyền lên đoạn đầu đài thì tôi cũng không thoát khỏi và ngược lại. Và tiết học nào cũng thế, chúng tôi cùng chịu khổ nạn như nhau. Giờ ngồi nghĩ lại, tôi có thể kiên cường vượt qua giờ Văn khi đó là vì bên cạnh có nhỏ Minh Tuyền cũng “chết chùm” giống mình. Tình bạn tốt của chúng tôi chắc cũng nhờ đó mà nảy mầm.

Từng bước tiến vào cuộc sống của nhau

Lên cấp ba, nhỏ Minh Tuyền và tôi tiếp tục học chung trường. Thế là ngày ngày, tôi thuận đường ghé qua lớp nhỏ chơi. Mỗi sáng, ba tôi sẽ chở tôi qua nhà nhỏ. Rồi nhỏ đèo tôi đi ăn sáng rồi thẳng tiến đến trường. Nhờ vậy mà hai chúng tôi hay đi học trễ, chuông đầu tiết vang lên thì mới tới bãi xe. Vừa hay, đôi chân nhanh nhẹn của tôi được luyện rèn từ những ngày chạy thục mạng vào lớp đó.

Minh Tuyền thân ái của tôi - Thế giới

Đến năm lớp 12, tôi được xếp chung lớp với nhỏ. Thật ra, tới những năm này tôi mới phát hiện, tôi và nhỏ rất hợp nhau ở cái khoảng chửi. Nhỏ có thể cùng tôi chửi người ta với một sự ăn ý đến thập toàn thập mỹ. Tôi có thể cùng nhỏ chửi thề mà không bao giờ sợ mất mặt, sợ bị phán xét. Tôi nghĩ, bên cạnh bạn ăn uống, bạn xem phim, bạn đi du lịch thì đời người phải có bạn chửi cùng mới gọi là trọn vẹn.

Cùng nhảy múa vũ điệu thanh xuân

Thời sinh viên, nhỏ Minh Tuyền và tôi học khác trường nhưng cùng làng đại học. Tôi với cái tính khó ở ngàn năm chỉ thích đi học bằng xe bus 52 của trường nhỏ. Tôi thà rằng mỗi ngày đi bộ 2 km qua trường tôi chứ quyết không chen chúc trên mấy chuyến xe xô bồ khác. Vậy nên, tôi và nhỏ vẫn gặp nhau đều đặn trên những chuyến bus ngược xuôi khắp Sài Gòn.

Khoảng thời gian học đại học là lúc chúng tôi được mở rộng tầm mắt nhất. Chúng tôi được tiếp xúc với bạn bè từ khắp mọi miền, mở lòng đón nhận những kiến thức và luồng tư tưởng mới mẻ. Và mỗi người dần có những sân khấu và chiến trường riêng của mình. Khó khăn của nhỏ, phiền não của tôi đã không còn giống nhau như những năm cấp 2, cấp 3 nữa rồi. Nhưng chúng tôi vẫn như vậy, có kiểu quan tâm đặc thù của nhau. Đó là những trưa ăn cơm vội, những chiều phá lấu hay những tối sinh tố. Đó là cảnh đứa chửi đứa nghe, đứa im lặng gật gù đứa nổi xung nổi đóa.

Minh Tuyền tạo dáng cool ngầu
Minh Tuyền thân ái của tôi.

Ra trường mỗi đứa một nghề. Cả hai như con thiêu thân lao vào cuộc chiến với hàng trăm cử nhân khác để không mang cái danh thất nghiệp. Rồi cuộc sống xoay quanh củi gạo dầu muối, chuyện yêu, chuyện nhà, chuyện cửa. Cả năm trời mới gặp nhau nhưng vẫn thân thiết như thể ngày ngày ở chung.

Nhỏ chia tay người yêu thì tôi cũng thất tình. Tôi thất nghiệp thì nhỏ cũng nhảy việc liên miên. Nhiều lúc ngồi tâm sự, hai chúng tôi đùa rằng chắc bị “nghiệp” nào quật nên long đong mãi. Đi xem tướng số, thầy phán hai chúng tôi phải ra nước ngoài thì mới mong đổi vận. Vậy là hai năm trước, nhỏ Tuyền lên đường du học Đức. Giờ tôi cũng rục rịch sang Đài.

Minh Tuyền thân ái của tôi - Côn Đảo
“Khoảng thời gian tuyệt nhất đời người vừa hay cậu đều có mặt.”

Cách xa nhau chín ngàn cây số, chúng tôi vẫn nối tình bạn với nhau bằng những cuộc gọi tám nóng máy hàng tiếng đồng hồ. Chúng vẫn “làm phiền” đời nhau bằng những dòng tin nhắn vội, bằng những mẩu chuyện vu vơ, bằng những băn khoăn không hồi kết. Có lần nhỏ Tuyền hỏi tôi “Có bao giờ mày ganh tỵ với tao cái gì không Phương?”. Lúc đó tôi đáp liền “Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.” Thiệt ra “con đàn bà teen rất cá tính” tôi đây đôi lúc chạnh lòng trước nhan sắc của nhỏ. Trên đời này, Trần Thanh Minh Tuyền là người phụ nữ duy nhất đẹp hơn tôi.

Những người ta gặp trong đời là những người mà ta phải gặp

Tôi vẫn tin “những người ta gặp trong đời là những người mà ta phải gặp”. Họ đến bên ta để bầu bạn, để bảo ban, để đồng hành và để lại những bài học. Khi người khác đều lần lượt vì tôi thất vọng, từng người từng người lần lượt rời đi thì nhỏ Tuyền vẫn ở đó. Kiểu như chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ có nhỏ ở bên cạnh rồi.

Minh Tuyền thân ái của tôi - Malaysia
Kề vai nhau đi qua thế giới rực rỡ không thể nào quên.

Hồi mới đọc Bất Dạ Thành, tôi kể nhỏ Tuyền nghe về cậu bạn Lý Dĩ Thành. Trong ba lô của cậu “lúc nào cũng có một xấp bưu thiếp dán sẵn tem, để tự gửi cho mình. Cậu viết đủ chuyện thời gian, địa điểm, thời tiết, con người, sự việc… rồi gửi về Đài Bắc.” Tôi tưởng cứ như hàng trăm chuyện buôn dưa lê khác của chúng tôi, chuyện này cũng trôi đi. Vậy mà một ngày ở Việt Nam mây mù xám xịt, tôi nhận được bưu thiếp của nhỏ từ Paris hửng nắng: Chúng tôi hẹn nhau cùng đi ngắm nhìn thế giới.

Bạn hỏi tôi “Trên thế gian này nơi nào là đẹp nhất?”
Tôi đáp “Chính là ở bên cạnh bạn!”

(cửa thần kỳ, ngũ nguyệt thiên)

16 năm, cùng nhau đi đến ngày hôm nay coi như chúng tôi cùng phá kỉ lục rồi. Tôi không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. Còn hôm nay, hãy để tôi nâng ly chúc Tuyền sinh nhật vui vẻ! “Khoảng thời gian tuyệt nhất của đời người là có mày làm bạn! Hẹn gặp ở Đài Loan năm 2020 để cùng viết tiếp những ước hẹn mười năm nhé!”

Với mộng thành nhà văn từ hồi xưa lắc xưa lơ, nhân những ngày thất nghiệp gặm mì gói thay cơm nơi xứ người, nhỏ Tuyền cũng kịp ra lò tác phẩm đầu tay. 
Tương Lam là tác phẩm hay, dành cho những người mê đọc, mê yêu và mê đắm cuộc sống tươi đẹp này!

guest

4 Comments
Mới nhất
Cũ nhất Được yêu thích nhất
Inline Feedbacks
XEM TẤT CẢ BÌNH LUẬN
error: Bài viết được bảo vệ để chống sao chép!