Bất Dạ Thành với câu chuyện “buồn tẻ với 80% sự thật, không cao trào không điểm nhấn” cùng lời tự tình “từng gặp biển xanh, sao còn mơ làm sông nhỏ?” ví như dây thường xuân vậy. Tác phẩm đã nhẹ nhàng quấn quanh và cắm rễ trong tâm trí Phương tròn năm rồi. Mãi đến gần đây, khi cần thêm một chút dũng khí đương lúc đối diện bước ngoặt quan trọng của cuộc đời, Phương một lần nữa lần giở Bất Dạ Thành.
Phận bạc duyên khan
Nhân vật trung tâm của Bất Dạ Thành là Lý Dĩ Thành. Cậu là dân thiết kế, lắm tài hoa với đôi mắt phượng một mí mỗi khi thiếu ngủ sẽ sưng húp thành hai mí rất đáng yêu. Trên người Lý Dĩ Thành tỏa ra một loại khí chất mang tên “người sống chớ có dại mà lại gần”. Lý Dĩ Thành “không lạnh lùng, mà là cậu không chủ động. Giữa cậu và thế giới này vĩnh viễn tồn tại một sự ngăn cách. Cậu là kẻ lạ quê và buông mình ở một nơi không bao giờ là của cậu.”
Lúc mới sinh, thầy bói phán cậu bốn chữ “phận bạc duyên khan”. Bởi thế, “ba mẹ cậu mới đặt tên cậu là Dĩ Thành – chân thành với cuộc đời. Họ hy vọng cậu có thể lấy lòng chân thành đối đãi với người khác. Nếu vậy, bất kể duyên phận có bao nhiêu, chí ít vẫn được đáp lại bằng sự tốt lành.”
Năm thứ ba đại học, Lý Dĩ Thành biết yêu. “Rung động mãnh liệt đến thế, gần như muốn thiêu đốt cậu thành tro bụi, cậu chỉ hận không thể phanh da cắt thịt mình, rồi móc hết tim gan ra cho cô ấy xem.” Vốn biết mình phận bạc duyên khan, cậu quyết định phen này dồn hết nhiệt tình và duyên trần ít ỏi dâng cho cô ấy. Kết quả của 3 năm yêu nhau là Lý Dĩ Thành bị đá ngay trước đêm sinh nhật. Và rồi, cậu “đón tuổi 24 bên bờ vực tan vỡ, cậu rơi vào vòng buồn nản, nỗi đau quá lớn xuyên thống tim gan, và để lại cảm giác trống hoác như màn mưa đêm dai dẳng bất tận.”
Nỗi đau quá lớn khiến cậu rơi vào trầm cảm, cần uống thuốc mỗi đêm. Rồi Lý Dĩ Thành cậu bắt đầu viết. Cậu “đem hết nỗi đau buồn ra viết thành những dòng văn u ám nặng nề mà trào sôi chân thực, cậu moi móc từng phân từng phân lòng dạ ra nhồi nhét vào câu chữ. Bài này là gan ruột, bài đó là dạ dày, bài đó nữa là lòng mề của cậu. Ngày nào cậu cũng uống rượu vang, uống rồi viết liên miên, viết xong tất cả đều đem post lên Mộng Cầu Vồng.”
Blood Flower – Đóa hoa sinh ra từ máu thịt
Dương Tiếu Văn (Võ Đại Lang, Đại Võ) là admin phụ trách kỹ thuật của Mộng Cầu Vồng. “Môi Võ Đại Lang nhìn rất được, đường nét phóng khoáng, xét bề ngoài rộng rãi lắm thì cho trung bình khá. Nhưng anh ta lại có chất tự tin trầm tĩnh và đôi phần bình thản nhã nhặn. Ăn mặc cũng có phong cách. Đứng trong đám đông chỉ cần đưa mắt liếc qua cũng dễ dàng nhận ra.” Dương Tiếu Văn là anh em tốt của Tiểu Đồng. Còn Tiểu Đồng chính là bạn trai của Khưu Thiên – cậu bạn thân duy nhất trên đời này của Lý Dĩ Thành.
Lần bốn người họ gặp nhau cũng đương lúc Dương Tiếu Văn vừa chia tay A Tả cùng mối tình 6 năm. Dương Tiếu Văn rất giỏi che đậy. Dưới vẻ ngoài bình thản là “những cơn đau đớn vẫn không ngừng sinh sôi, khuấy đảo từ vực sâu bất tận trong tâm tưởng.”
Chúng ta đều phải ổn thôi!
Hai người đều ôm thương tổn quá lớn chầm chậm bước vào cuộc đời nhau. “Tính tình Lý Dĩ Thành lạnh nhạt, nhưng đã đau khổ thì bộc lộ mãnh liệt ra ngoài, giống như tượng đất sét nứt toác hay bị bào mòn vì gió mưa, chỉ cần bị đụng chạm khẽ một cái, là đau đớn như ầm ầm dâng lên khắp tứ chi mình mẩy. Và Dương Tiếu Văn dịu dàng xuất hiện, chậm rãi mơn trớn, để cậu không bị một chút nào xáo động. Dương Tiếu Văn tính tình điềm đạm, một khi đau đớn lại giữ sâu trong lòng, không phô trương không lộ liễu, nỗi đau của anh ta giống như dây leo dai dẳng, chậm rãi găm sâu, rồi chờ chực giằng xé tâm can. Còn ánh mắt Lý Dĩ Thành thì bình thản, khi cậu nhìn Dương Tiếu Văn, mọi vương vấn khúc mắc trong anh ta tự nhiên được xoa dịu.”
Họ đồng điệu đến kỳ cục, đôi lúc đồng thanh nói những lời y hệt nhau. Họ là bạn ăn lẩu thứ xịn, bạn xem phim hợp cạ, bạn đi dạo và cả bạn lên giường lý tưởng. Bọn họ dắt nhau đến những căn cứ bí mật: cây cầu vượt, quán mì bí hiểm. Rồi cùng chìa ngón tay út ngoắc ngoắc nhau với lời hứa không được dẫn ai khác tới căn cứ này.
Cả hai như kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh của đời mình. Dương Tiếu Văn “chủ động đưa tay đòi hỏi, Lý Dĩ Thành đồng ý cho anh ta bao nhiêu, anh ta sẽ nhận bấy nhiêu”. Lý Dĩ Thành giống như “một người ngoài cuộc đứng bên lề, để Dương Tiếu Văn chủ động đến trước mặt cậu yêu cầu. Và cậu sẽ quyết định mình có thể cho bao nhiêu.” Sự khác biệt giữa Lý Dĩ Thành và Dương Tiếu Văn còn ở chỗ Lý Dĩ Thành “cậu chờ đợi nỗi đau qua đi để lại yêu, còn Dương Tiếu Văn thì kiếm tìm một tình yêu mới cho nỗi đau qua đi.”
Bọn họ cứ thế ở cạnh nhau, làm bạn của nhau để mặc cho số phận phán xử. Và rồi số phận cũng phán xử họ rất nhanh. A Tả quay trở về. Những cuộc gặp gỡ thưa dần, những cuộc điện thoại từ Dương Tiếu Văn ít dần. Lần này là Lý Dĩ Thành chủ động chia tay. “Quay lưng tạm biệt… để tôi làm vậy, còn một chút tự chủ đây, để tôi làm.”
Sau đó, Lý Dĩ Thành vẫn gặp lại Dương Tiếu Văn một lần nữa tại quán mì bí hiểm, bên cạnh là A Tả. Cậu vẫn thản nhiên chào hỏi Dương Tiếu Văn. Thế nhưng, về đến nhà, “đột nhiên Lý Dĩ Thành cảm giác như có gì vừa tan vỡ, cậu bặm môi đi lên lầu, đẩy toang cửa nhà, bước vào, đóng cửa lại, phút chốc toàn thân nghe trống rỗng, đèn còn chưa kịp bật đã ngồi phịch xuống thềm.” Lý Dĩ Thành gọi lớn kêu Khưu Thiên. Khưu Thiên lập tức đẩy cửa chạy ra, thấy Lý Dĩ Thành đang ngồi bệt trên sàn, liền vội vàng bật đèn, hoảng hốt ngồi xổm xuống cạnh cậu.
“Lý Dĩ Thành ngẩng lên nhìn Khưu Thiên, há miệng định nói, nhưng không lời nào bật ra được khỏi cổ họng. Trong khoảnh khắc nước mắt rưng rưng ứa ra trên khóe mi, rồi cậu ôm chầm lấy Khưu Thiên, nức nở gào lên. Lý Dĩ Thành khóc như một con thú thương tâm tuyệt vọng, nước mắt thoáng cái đã thấm đẫm áo Khưu Thiên, cậu cảm giác như trong mình có thứ gì vừa gãy vụn, rồi độc địa thọc sâu vào tim gan, cậu không biết tại sao lại thế, cậu đã cố gắng bình tâm đến vậy, tại sao còn phải thấy tan nát thế này.”
“Ngày hôm sau Lý Dĩ Thành xin nghỉ làm, ngủ một giấc tỉnh dậy cậu lại là Lý Dĩ Thành với vỏ bọc chai lỳ ngày trước, bao nhiêu tình cảm không tên tuổi của cậu với Dương Tiếu Văn đều đã tuôn theo nước mắt đêm qua. Cậu đã vứt bỏ người đó, với cậu, vứt bỏ nghĩa là không bao giờ còn liên hệ hay tiếp xúc thêm nữa.”
Chuyện đời đều là nhân duyên sinh diệt
“Vì sao lại là anh? Vì sao phải đến giờ chúng ta mới gặp nhau? Vì sao chúng ta lại gặp nhau lúc này? Mà tôi phải gặp anh khi nào mới không cần tiếc nuối?”
Cứ vậy là thời gian trôi, Dương Tiếu Văn đã “hoàn toàn bị điệu vào tủ kiếng, như một cuốn tạp chí lỗi thời, một khúc nhạc nền đã bị lãng quên.” Và lòng Lý Dĩ Thành lại “dần yên ổn tỉnh táo như trước.” Cậu giờ đây vẫn còn cảm giác xa cách với thế giới này, vẫn sống khép kín nhưng cậu đã học được cách che giấu bằng khiếu hài hước và nụ cười thoải mái. Cậu cũng đã bỏ công việc thiết kế tại công ty, trở thành freelancer và bắt đầu đi du lịch. Trên con đường thiên lý đó, cậu tình cờ gặp lại Dương Tiếu Văn.
“Ngày 14 tháng 5 năm 2008, động đất khiến họ gặp lại trên mạng, một người ở Thành Đô, một người ở Đài Bắc.
Ngày 10 tháng 12 năm 2008, bọn họ ở Bắc Kinh cùng ngắm tuyết đầu mùa, hai người cách nhau vỏn vẹn 76 bước.
Ngày 12 tháng 6 năm 2009, họ tìm thấy nhau trên con phố ồn ào đông đúc của Thượng Hải, không trật một bước chân.
Duyên phận âm thầm gán ghép bọn họ, mỗi một nửa năm lại khiến họ đến gần nhau hơn một chút. Không phải họ từng bỏ qua nhau, chỉ là chưa đến lúc.”
Từng gặp biển xanh sao còn mơ làm sông nhỏ!
Cái hay của Phối Thái Thái Hàm chính ở lối xây dựng nhân vật rất đời. Bạn sẽ dễ dàng bắt gặp hình ảnh của Lý Dĩ Thành, Dương Tiếu Văn hay Khưu Thiên ở đâu đó trong cuộc sống thường ngày. Họ bình thường như chúng ta. Cũng yêu đương rồi đau khổ. Cũng có những nỗi lo cơm áo gạo tiền thường nhật. Họ không được tô màu bóng bẩy như những nam thần, soái ca, tổng tài trong các câu chuyện ngôn tình khác. Họ rất thật và cũng có tồn tại nét tính cách rất riêng. Do vậy, người đọc dễ dàng tìm thấy sự đồng cảm với nhân vật.
Lần đầu tiên đọc Bất Dạ Thành, Phương đã đổ đứ đừ Lý Dĩ Thành. Yêu mấy cái tưởng tượng hoa lá trong đầu chàng trai Thiên Bình này. Thấu hiểu sự do dự, không quyết đoán của Tiểu Thành. Đồng cảm với tinh thần gạt bỏ quá khứ đau thương, hướng tới tương lai tươi sáng của cậu ấy nữa.
Lần thứ hai đọc Bất Dạ Thành, Phương lại phát hiện ra một Dương Tiếu Văn dịu dàng, ấm áp và xứng đáng được yêu thương. Anh là một người thẳng thắn và chân thành trong tình yêu. Anh biết mình làm sai và thành tâm sửa sai. Con người nào phải thần thánh, ai lại không mắc sai lầm. Cầu thị và thật lòng muốn sửa lỗi mới thật đáng quý biết bao. Anh đơn giản, rõ ràng và dịu dàng. Nhất là đoạn anh tâm sự với Dĩ Thành khi cả hai người gặp lại nhau. “Những người ấy không phải không tốt, nhưng họ không đúng. Từng gặp biển xanh sao còn muốn là sông nhỏ! Trò chuyện với họ ba ngày vẫn không bằng nhìn em một ánh mắt mình đã hiểu ý nhau.” Bạn Thành lúc đó nghe lòng mềm mềm thêm một chút. Chứ có ai mà tâm tình với Phương kiểu đó thì thôi mạng em nè anh lấy luôn đi!
Và cả hai lần đọc truyện, Phương đều siêu ấn tượng với Khưu Thiên. Đặc biệt là hôm Lý Dĩ Thành gặp Dương Tiếu Văn cùng A Tả ở quán mì bí hiểm. Về nhà, Tiểu Thành khóc không ra hình dạng. Khưu Thiên hoảng hốt, ngồi xổm xuống vỗ về, ôm chầm Tiểu Thành. Rồi lấy khăn lau mặt cho Tiểu Thành, cùng cậu ấy ngủ. Hôm sau, Khưu Thiên đến nhà tẩn cho Dương Tiếu Văn một trận, rồi cũng quyết liệt chia tay Tiểu Đồng. Sau đó, dọn nhà đến đầu Bắc của thành phố, tránh xa Dương Tiếu Văn. Ở đời có một cậu bạn nối khố như Khưu Thiên là quá đủ đầy! May mà câu chuyện về anh chàng Khưu Thiên được Phối Thái Thái Hàm viết tiếp tròn vẹn hơn trong Thu Vũ Vi Lương.
Phương đã suýt bị lời đề tựa “đây là một câu chuyện 80% tẻ nhạt” lừa dối nếu không có chị bạn cứ dặn đi dặn lại Bất Dạ Thành là bộ truyện hết sức đáng để đọc. 26 chương truyện yên bình, tưởng chừng không điểm nhấn, ấy vậy cuốn Phương đọc hết cái vèo, không thể dừng lại. Để rồi, Phương đã thực sự cười, khóc, khổ đau, thanh thản cùng nhân vật. Qua Bất Dạ Thành, Phương đã có cơ hội nhìn lại chính mình, trải nghiệm một lần nữa câu chuyện trong quá khứ của mình với một góc nhìn mới mẻ và đa chiều hơn. Cảm giác khép sách lại và tự dưng hiểu thêm về chính mình thật tuyệt!
Du lịch
Bất Dạ Thành còn mang đến một tinh thần du lịch rất đáng học hỏi. Như Phương đã từng viết trong Bởi vì đi là để trở về, “nếu như một lúc nào đó bạn cảm thấy không thể làm điều gì đó mới hơn mỗi ngày, hãy đi và tìm cảm hứng mới ở những miền xa lạ”. Lý Dĩ Thành đứng trước sự mất phương hướng của cuộc đời, cậu cũng lựa chọn đi du lịch. “Giữa chuyến đi dài không đích đến, cũng không định ngày về, dần dần Lý Dĩ Thành cảm nhận được sự mong manh của hạnh phúc. Cảnh sắc dọc đường chậm rãi đọng lại thành những bí mật nho nhỏ cất dấu trong đáy lòng cậu, chỉ cho mình cậu sở hữu. Trước vẻ đẹp thiên nhiên bất tận cậu cũng không cần che đậy, thậm chí cậu sẵn sàng khơi mọi khoảng trống rỗng trong mình ra tắm dưới ánh mặt trời. Cậu biết sẽ chẳng ai để ý. Giờ thì dù chút duyên trần bạc bẽo có lỡ bị xài hết trơn, cậu vẫn còn bao nhiêu phong cảnh rực rỡ trong lòng đây.”
Đã đi du lịch thì quan điểm của Lý Dĩ Thành là: “không có cảnh xấu, chỉ có tự người xem nhàm chán”. Thế nên “kể cả van bình chữa cháy hay bảng chỉ hướng WC cậu đều có thể coi say sưa. cậu lại truyền đạt tư tưởng ấy cho Dương Tiếu Văn, dẫn anh ta đi xem cầu, xem nước, xem thuyền, xem cửa tiệm nhỏ dọc đường, xem người ta gói bánh ú, xem hộp để sữa giao tận nhà trên tường. Đi mệt, họ ngồi bên bờ sông xem nhà cửa.”
“Ba lô Lý Dĩ Thành lúc nào cũng có một xấp bưu thiếp dán sẵn tem, để tự gửi cho mình. Cậu viết đủ chuyện thời gian, địa điểm, thời tiết, con người, sự việc… rồi gửi về Đài Bắc. Chừng nào về nhà, cậu sẽ giữ lại những khoảnh khắc ấy trên bức tường màu lam của cậu. Mỗi một khoảnh khắc đều là kỷ niệm vô giá.”
Kết
Bất Dạ Thành của Phối Thái Thái Hàm đã làm Phương sững sờ và thảng thốt trong một quãng thời gian rất dài. Đến lúc tâm bình lại, Phương đã không ngần ngại lần mua cho kì được bản gốc tiếng Trung. Phương từng lùng sục tất cả những shop sách online, từ cả Trung và Đài. Đến cả lúc đi Thái, Phương cũng ngụp lặn trong quầy sách Trung cả ngày nhưng đều không có bóng dáng em nó. Cuối cùng, một shop ở Việt Nam báo có hàng thì kết quả là chờ hơn 3 tháng trời.
Lần đầu tiên trong đời, Phương lại có cảm giác hồi hộp đến run tay, tim đập từng hồi trống khi mở bao sách. Vậy là sau gần 3 tháng chờ đợi, ẻm đã vượt biên thành công đến bên Phương. Lúc này đây, cảm thấy mọi sự chờ đợi đều là xứng đáng.
Hy vọng khoảng thời gian du học Đài Loan sắp tới, Phương có cơ hội đến cầu vượt, thăm quán mì bí hiểm của Tiểu Thành và Đại Võ. Biết đâu trên đường thiên lý này, Phương gặp được “biển xanh” đích thực của đời mình thì sao.
Nếu bạn hứng thú với Bất Dạ Thành, hãy tìm đọc bản edit tiếng Việt tại đây. Chị Minh Du là editor có tâm nhất trần đời luôn í. Bản edit thuần Việt, nhẹ nhàng, dễ thương mà không làm bay màu bản gốc. Rất xứng đáng nhận được khen ngợi!!!