Mình đã may mắn được từng trải những đêm sống giữa hoang vu đất trời, lúc là giữa đại ngàn trùng điệp, khi là nơi yên ắng đảo hoang. 23 tuổi, được đặt dấu chân mình khắp triền Nam cực Bắc, được rong ruổi trên những rẻo cao, đu mình đong đưa đáy vực, được hít thở khí trời trong những bầu không khí vẹn nguyên, tươi mới. Mình coi đó là một tài sản quý báu khó mà đánh đổi.
Là người yêu long nhong, lại làm trong ngành du lịch, mình hiểu cảm giác tuyệt vời khi được trải nghiệm những nền văn hóa khác nhau và nhất là cảm giác “sớm thức dậy ở một nơi xa”. Nếu một lúc nào đó, bạn cảm thấy cuộc sống của mình quá ngột ngạt hay chỉ đơn giản bạn không thể làm điều gì đó mới hơn mỗi ngày, hãy đi và tìm cảm hứng mới ở những miền xa lạ.
Nhiều người hỏi mình tại sao mình lại muốn đi, đi hoài, đi mãi thế, không làm ăn gì mà cứ đi long nhong miết. Ờ thì, vì tại mình còn trẻ và bởi “đi là để trở về. Để chúng ta có thể nhìn thấy nơi chúng ta đang sống với những góc nhìn và màu sắc tươi mới hơn. Mọi người nơi ấy cũng sẽ nhìn thấy bạn, rất khác. Trở về và nhận ra rằng, mọi thứ nơi ta đang sống hoàn toàn khác biệt với lúc chúng ta chưa rời đi”.
Tuổi trẻ đáng sống là vì thế chăng?!
Tháng 03/2016